MỚI NHẤT
CƠ QUAN CỦA TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM

Nhật ký F0: Tờ thông báo và “vitamin sức khỏe”

Tường Vân LDO | 09/01/2022 07:15

Bước sang ngày thứ 4 tự điều trị COVID-19 tại nhà, tôi đã được công nhận là “F0 chính hiệu” và bất ngờ nhận được những liều “vitamin” từ cậu bạn nhỏ 9 tuổi - người tôi mới chỉ có dịp gặp vài ba lần.

“F0 xịn”

“Dậy đi con ơi, dậy tập thể dục, tập thở đi con, không được để gục ngã…” - 6h30 sáng, nghe tiếng mẹ văng vẳng ở đầu dây bên kia điện thoại, tôi gắng gượng vượt qua cơn đau đầu, cơn ngái ngủ và gượng ngồi dậy.

Những cơn ho dài khiến tôi quặn lồng ngực, khó thở và nghẹt mũi làm tôi khô rát toàn bộ vùng cổ họng. Nhớ lại bài thiền mà trước kia bố đã dạy, tôi thả lỏng tâm trí, bắt đầu hít thật sâu, thở thật chậm và đếm nhịp chậm rãi….

Thế là đã bước sang ngày thứ 4 kể từ khi tôi chính thức nhận được kết quả dương tính với SARS-CoV-2. Tôi nhớ như in ngày đầu nhận được kết quả, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần mình có thể trở thành F0 bất kỳ lúc nào, nhưng cũng như bao người bình thường khác, tôi rơi vào trạng thái sốc và lo sợ. Sợ cảnh ốm đau lại phải tự điều trị một mình, sợ phải vào khu cách ly tập trung, bị lây nhiễm chéo, sợ lây bệnh cho những người thân xung quanh…

Trong tâm thế ở một mình, tôi không cho phép bản thân sợ hãi, nhanh chóng lấy lại tinh thần, thông báo cho người thân và vạch ra những việc làm cần làm. Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là phải tiếp tục khai báo y tế.

Sau 3 ngày liên tục liên lạc nhưng không nhận được phản hồi, không ít lần tôi nảy sinh ý định tặc lưỡi cho qua, chẳng cần khai báo. Nhưng lương tâm không cho phép tôi làm điều đó, không chỉ vì sự an toàn của bản thân mà còn vì sức khỏe của những người xung quanh.

Chưa có động thái từ cơ quan chức năng, tôi đành tự dán tấm biển “khu vực cách ly phòng chống dịch COVID-19” với hy vọng người dân xung quanh biết và giữ khoảng cách an toàn với căn hộ tôi đang ở.

Tôi tự dán biển thông báo trước cửa nhà. Ảnh: HL

Ở sau cánh cửa gỗ đóng chặt nhiều ngày qua, tôi luôn thấp thỏm nỗi bất an, lo lắng mỗi khi có tiếng bước chân qua lại, tiếng trẻ con cười nói bên ngoài. Nỗi sợ hãi mơ hồ luôn thường trực, quẩn quanh trong tâm trí tôi, những hàng xóm xung quanh biết đâu vì vô tình, có thể bị lây nhiễm từ tôi….

Bước sang ngày thứ 4, bất ngờ, tôi nghe tiếng rột roạt phía sau cánh cửa kèm theo 1 tờ giấy. Cầm trên tay tờ thông báo “Tạm thời phong tỏa khu vực có ca bệnh COVID-19”, tôi mừng quýnh, thế là "F0 nửa mùa" như tôi đã được nâng cấp thành "F0 chính hiệu". Khu vực nhà tôi sẽ được phong tỏa và sẽ chẳng còn nỗi sợ những người xung quanh vì tôi mà có thể mắc bệnh. 

“Vitamin sức khỏe”

Kể từ khi có kết quả dương tính với SARS-CoV-2, tôi nhận rất nhiều lời động viên, thăm hỏi, dặn dò của người thân, bạn bè, đồng nghiệp khiến tôi cảm thấy ấm lòng và vững niềm tin. 

Em họ tôi, nếu trước đây, chỉ nghe tin ai đó trở thành F1 hay thậm chí mới chỉ là F2 đã bày tỏ sự sợ hãi có phần thái quá, đứng cách xa 2m thì nay, bất đắc dĩ trở thành shipper cho tôi - F0 chính hiệu.

- “Em mang đồ sang cho chị không sợ lây à?”.

- “Không, em đeo khẩu trang, mua găng tay, cầm theo bình xịt khuẩn là yên tâm, không sợ”.

Em họ tôi bất đắc dĩ trở thành shipper cho “F0 chính hiệu“. Ảnh: HL

Và thế là đều đặn, bất cứ khi nào tôi cần, em tôi luôn sẵn sàng có mặt, với đồ bảo hộ, chai xịt khuẩn để tiếp tế đồ dùng, thuốc thang cho tôi.

Trở lại với câu chuyện "chứng nhận F0 xịn", 1 tờ giấy khiến tôi nhẹ nhõm, trút được gánh nặng, nỗi lo thì cùng lúc đó, tôi nhận được món quà bất ngờ đến từ cậu bạn nhỏ 9 tuổi mà tôi mới chỉ có dịp gặp vài ba lần.

Bon - con trai đồng nghiệp tôi, dù trở thành F1 vẫn chịu khó ép những chai nước hoa quả gửi tặng tôi với dòng chữ nắn nót: “vitamin dũng cảm, “vitamin sức khỏe”, “vitamin chiến thắng”.

3 loại “vitamin” của cậu bạn 9 tuổi đã phát huy tác dụng, giúp tôi có thêm động lực, niềm tin để vượt qua bệnh tật. Ảnh: T.V

Vẫn là những vị nước ép thường ngày tôi hay uống nhưng cảm nhận ngon đến kỳ lạ, dù cho vị giác của tôi tạm mất đi chưa hồi phục. “Vitamin” của cậu bạn 9 tuổi đã phát huy công dụng, tiếp thêm năng lượng để tôi chiến đấu với bệnh tật. 

Kết thúc ngày thứ 4, tôi thấy mình thật may mắn vì nhận được nhiều sự yêu thương, tình cảm từ những người thân, bạn bè xung quanh. Con “cô vy” kia sẽ chẳng thể làm tôi gục ngã...

Tin mới nhất

Gợi ý dành cho bạn