MỚI NHẤT
CƠ QUAN CỦA TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM

Ngày không còn mẹ!

PHONG LINH LDO | 13/04/2022 07:55
Lòng Kí nặng trĩu, cậu nghĩ đến hình ảnh của mình trong tương lai, khoảng chừng mấy chục năm sau khi phải chịu cảnh mất mẹ...

Sương đêm xuống, ba kêu mẹ pha cho ba ấm nước trà, Kí liền lật đật chạy đi pha. Cậu ngồi xuống, kể chuyện lại học hành ở lớp cốt để bắt chuyện làm hòa hồi chiều nhưng ba cứ im lặng nhìn ra đường.

Ba ngồi đó, một chân đặt lên ghế đá, chân còn lại nhịp nhịp thong thả:

- Nhớ bà nội mày quá!

Ba hớp ngụm trà, hít mũi rồi thở dài. Một hơi thở dài thật mệt mỏi.

Đó là lần đầu tiên ba nói với Kí ba nhớ bà nội. Bỗng nhiên, Kí thấy thương ba quá! Hồi trưa, phải chi cậu không lớn giọng hạ thấp thằng Tuấn Anh, phải chi cậu đừng xách xe chạy cho bị té, phải chi ba không nhìn thấy mấy miếng băng gạc khi rửa vết thương cho Kí thì ba đâu có buồn…

Mấy năm trước, bà nội bảy mươi lăm nhưng sức khỏe vẫn còn tốt. Một tay bà hướng dẫn ba đứng ra cúng kiếng. Đêm giao thừa, bà bắt cả nhà thức tới mười hai giờ để dựng nêu, vái lạy rồi ăn dưa hấu, uống nước trà để được ấm áp quanh năm.

Những đêm hè, ba ngoài sân loay hoay coi mấy cây kiểng, bà nằm trên cái võng cọt kẹt nhắc hoài chuyện cũ. Hồi chiến tranh, nhà khổ mà đông con, ông nội hi sinh, một mình bà lam lũ nuôi chục miệng ăn, quần áo san sẻ nhau mà mặc, phải ăn chuối độn cơm.

Ngày không còn mẹ, đôi vai trống trải vô cùng...

Rồi khi Kí lên lớp ba, ba mê đánh cờ với mấy ông bạn ngoài quán đến tối không về cơm nước, mẹ gọi điện thoại mãi mà ba cứ tắt máy. Ba vừa về là nội cầm cây chổi, đứng ngoài hành lang liên tục mắng ba không ngừng. Bà còn bắt ba lên giường cúi xuống đánh đòn vì tội lớn rồi mà không nên thân, để vợ con phải lo chờ.

Ít lâu sau, sức khỏe bà nội có chút giảm sút. Bà bị cao huyết áp phải nhập viện, con cháu đến thăm đông nhưng vẫn là ba, con trai út, theo sát bà hơn.

Năm Kí lên lớp năm, bệnh đái tháo đường của nội chuyển nặng, da bà mỏng dần. Ba liền lấy mút xốp bịt hết đồ vật nhọn trong nhà, cạnh võng cũng được ba lấy vải quấn lại để bà đưa không trượt, va chạm chảy máu.

Hai năm sau, thế giới xuất hiện một loại virus mới, gây suy giảm hệ hô hấp ở người rất nhanh. Chính quyền liên tục kêu gọi người dân thực hiện cách ly để tránh lây lan dịch bệnh. Vậy mà đại dịch năm đó, ngón chân bà nội bắt đầu có dấu hiệu hoại tử, phải đi chữa gấp. Một mình ba chở nội lên bệnh viện, nuôi bà mấy tuần liền. Ba lần nào gọi điện thoại về nhà cũng mừng rỡ khoe chân bà phẫu thuật rồi mà sao vẫn đẹp, mất đi một ngón mà vẫn tự nhiên.

Nội xuất viện, cô bác qua thăm, ba nhanh nhẩu kể hết chuỗi “nhật kí nuôi mẹ” ở bệnh viện làm ai cũng phì cười. Tối đó, đợi bà ngủ, ba ra sau nhà thì thầm với các bác là bệnh của nội rất nặng, chân bà không bao giờ lành lại được nữa.

Lúc đó, Kí cũng đã lớp sáu, ba thỉnh thoảng cũng hướng dẫn cậu tập rửa vết thương, thay băng gạc cho bà nội. Nhưng hằng ngày, hai lần đều đặn, sáng và tối, ba vẫn kĩ càng thay vết thương cho bà, chứ không để Kí bận tâm.  

Dịch bệnh dần ổn định hơn, ba bàn với mẹ mua cho nội chiếc xe lăn mới. Chiều chiều, sau khi băng bó vết thương cho nội xong, ba cẩn thận đẩy bà đi hóng mát. Mấy hôm ba bận, Kí thay ba đẩy xe, để bà nói chuyện với hàng xóm láng giềng.

Đêm, trời trở gió, chân nội đau nhức nhiều hơn. Bà hết cáu gắt đòi ba cho bà uống thuốc rồi lại phì cười nói chuyện với ba. Bà quên gần hết con cháu trong nhà nhưng chỉ nhớ mỗi thằng con trai út của bà sao nó hiền lành mà hiếu thảo.

Thế nhưng, không ai đoán được bà đã đi an lành trong một sáng bình minh. Ba nhìn nội thật lâu trong sự bình tĩnh, hạnh phúc và bình yên.

Đám tang của nội, ba không rơi một giọt nước mắt, trong ngoài chăm lo hậu sự. Đến khi chôn cất, ba và cô bác đứng nhìn mộ bà mãi đến khuya.

Tối đó vào nhà, ba kêu mẹ pha ấm trà nóng, ngồi ngoài sân. Vẻ mặt ba hôm đó cũng như bây giờ, lặng lẽ và trầm ngâm. Đôi mắt ba xa xăm, sâu hút.

Bỗng ba gục đầu lên thành ghế đá, vai ba run bần bật. Ba nói ba mồ côi rồi, không còn má nữa, không còn ai rầy la ba nữa.

Những câu nói của ba hôm nay, khung cảnh ngày hôm nay và ngay cả ánh nhìn xa xăm của ba hôm nay y hệt như ngày hôm đó, có lẽ nỗi nhớ về mẹ của ba vẫn còn nguyên như vậy, có lẽ không có từ ngữ nào đau đớn hơn hai chữ “mồ côi”.

Lòng Kí nặng trĩu. Cậu nghĩ đến hình ảnh của mình trong tương lai, khoảng chừng mấy chục năm sau khi phải chịu cảnh mất mát đó. Chợt đôi vai Kí trở nên lạnh lẽo, không cảm nhận được cái khoác tay vô hình mà ba mẹ vẫn hay đặt vào mỗi khi dìu dắt cậu đến trường. Phút chốc, Kí nghĩ tới thằng Tuấn Anh, thi thoảng cũng nghe nó thì thầm: “Vai mình trống trải quá!”.

Tin mới nhất

Gợi ý dành cho bạn