MỚI NHẤT
CƠ QUAN CỦA TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM

Đêm tân hôn đáng nhớ vì sự vụng dại của hai vợ chồng trẻ

Tuệ Thiên LDO | 11/09/2019 13:23

Khoác voan trắng rồi mà tôi vẫn còn hoang mang không hiểu tại sao mình lấy chồng. Đêm tân hôn, có lẽ đều là lần đầu tiên của hai đứa.

Thuở ấy đôi mươi, chúng tôi nhận lời yêu nhau sau quãng thời gian dài là bạn học. Tình ngô nghê lắm, đến cái nắm tay, cái ôm ấp còn ngượng nghịu, rụt rè.

Cả hai chúng tôi đều trượt đại học. Anh xin vào làm công nhân khu công nghiệp, tôi tuyển làm nhân viên bán đồ nội thất. Thôi thì yêu lâu, gia đình lại thúc giục, tình cảm hai đứa cũng êm ấm, thế là cưới.

Sự lóng ngóng, vụng về của anh cộng với sự lo lắng, sợ hãi của tôi nên mọi thứ đã diễn ra mà không thành công như mong đợi. Tuy nhiên tôi chẳng hiểu sao mình không "chảy máu" như lý thuyết đã tìm hiểu. Anh là mối tình đầu, chúng tôi cũng không quan hệ trước hôn nhân.

Bình minh gõ cửa, tôi cố gắng dậy sớm cho phải phép dâu mới nhưng anh vẫn ngủ vùi. Đêm qua anh đã không ôm tôi, tôi hiểu những gì anh đang suy nghĩ nhưng tôi chẳng biết phải giải thích thế nào. Thôi thì phó mặc cho số phận và cả sự tin tưởng của anh dành cho tôi.

Những ngày sau đó vẫn nặng nề, anh thậm chí lạnh nhạt và không động chạm vào tôi, ánh mắt đầy vẻ thất vọng, hoài nghi. Chỉ khi còn lại hai vợ chồng với màn đêm tĩnh mịch tôi mới cất lời: "Anh muốn hỏi em chuyện gì thì hỏi đi, đừng im lặng thế".

Ảnh minh họa.

Anh đáp lời hờ hững: "Thế em có chuyện gì giấu anh à, sao không nói với anh từ trước.

"Em chẳng có gì để giấu giếm anh cả, anh là mối tình đầu của em, em cũng không phải loại người hư hỏng. Bản thân em cũng không hiểu tại sao thì làm sao mà giải thích. Mọi chuyện tùy anh thôi".

Thấy anh im lặng, tôi cũng khẽ lau vội giọt nước mắt rồi nằm xuống kéo chăn co quắp trong cái giá lạnh của mùa đông. Bất ngờ anh ôm tôi từ phía sau. Chúng tôi hòa quyện với nhau trong cuồng say. Và rồi anh trợn tròn mắt ngạc nhiên khi chiếc ga giường của chúng tôi dính máu.

Tôi cũng ngượng ngùng vội vàng lấy quần áo che đi. Hóa ra hôm nay tôi mới chính thức bị "mất", hôm trước là anh bại trận. Anh nhìn tôi đầy hối hận rồi lại ôm tôi chặt hơn để nói lời xin lỗi. Đời đúng thật chẳng ai đoán được chữ ngờ. Đêm tân hôn muộn trở thành kỷ niệm nhớ mãi trong cuộc đời của hai vợ chồng chúng tôi.

Tin mới nhất

Gợi ý dành cho bạn