MỚI NHẤT
CƠ QUAN CỦA TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM
Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Bí mật những mảnh đời: Tình yêu… học trò!

N.Đ.S LDO | 12/10/2016 06:00
Năm 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, tôi được giữ lại trường. Hai năm sau, tôi lên lớp giảng dạy. Trong thời gian là sinh viên, người tổ trưởng bộ môn, đồng thời là giáo viên trực tiếp dạy tôi đã đặt vấn đề yêu và tôi đã nhận lời. Khi ấy, tôi mới học năm thứ 2. Thầy tên Vinh, hơn tôi 12 tuổi, người Hà Nội.

Đã ngoài 30 nhưng anh không hề hối thúc chuyện cưới xin, vì còn hơn 3 năm nữa tôi mới tốt nghiệp. Chúng tôi đã hết sức “giữ gìn” trong quá trình yêu nhau, thậm chí cùng trong một trường mà nhiều tuần chỉ gặp nhau vào những ngày nghỉ. Tôi học giỏi, các kỳ thi đều đạt kết quả cao, đứng đầu lớp. Anh được kết nạp vào Đảng, được bầu vào ban chấp hành công đoàn trường. Tình yêu của chúng tôi công khai, được nhiều người ủng hộ.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc huyện Tĩnh Gia, Thanh Hóa, trong một gia đình nông dân, cũng có chút nhan sắc nên được nhiều bạn nam trong lớp “để ý”. Ngoài anh Vinh, còn có một thầy giáo nữa có bằng tiến sĩ cũng muốn giúp đỡ tôi. Nhưng tôi thấy anh Vinh phù hợp hơn cả. Anh giản dị, chân tình, không gây cho tôi cảm giác xa lạ, cách biệt. Tôi còn nghĩ đến một điều rất quan trọng nữa là Vinh được bố mẹ và gia đình tôi quý hơn hẳn những người khác.

Mọi việc đã tiến triển đúng kế hoạch. Ra trường, tôi được giữ lại làm giảng viên. Sau đó nửa năm, chúng tôi cưới nhau. Đám cưới do nhà trường tổ chức. Giản dị nhưng rất vui. Đông đủ bạn bè cùng lớp, các thầy cô cùng ban giám hiệu đều có mặt. Đám cưới của chúng tôi được coi là điển hình cho phong cách cưới văn minh, đúng tinh thần Nhà nước đang khuyến khích.

Dù mới đứng lớp còn nhiều non nớt nhưng tôi được sinh viên quý trọng. Có lẽ họ thông cảm cho một cô giáo còn trẻ, tận tụy, hết mình với mỗi tiết giảng như tôi. Trong số sinh viên tôi dạy có Quý là nhiều tuổi nhất. Cậu thi đại học lần thứ 3 mới đậu, lúc đã 22 tuổi. Hơn tuổi các bạn trong lớp, lại chững chạc, già dặn, tỏ ra rất nghiêm túc trong mọi sinh hoạt, Quý được bầu làm lớp trưởng. Cậu vui vẻ nhận làm và đã hoàn thành tốt phận sự. Đặc biệt, với tôi, Quý thể hiện là một sinh viên rất chu đáo. Anh Vinh là giảng viên chủ chốt trong khoa, có số tiết dạy nhiều, lại đang thực hiện luận án tiến sĩ nên rất bận rộn, thời gian dành cho tôi không được nhiều. Tôi rất thông cảm và thương anh, luôn động viên anh yên tâm tập trung cho công việc, sự nghiệp. Tôi không phải là người vợ luôn đòi hỏi chồng lo nhiều cho mình đến mức ảnh hưởng đến công việc. Quý rất kính trọng, yêu mến thầy Vinh, lại hiểu rõ hoàn cảnh của chúng tôi nên luôn chủ động lui tới giúp đỡ những công việc rất cụ thể như một người em trai. Cậu học giỏi, lại chân thành nên được anh Vinh rất quí, coi như em ruột.

Quý thường đến nhà, không từ bất cứ việc gì có thể làm giúp tôi, kể cả đi chợ, cơm nước... Tôi thấy ái ngại, không để Quý làm thì cậu ấy bảo rằng thầy Vinh đã dặn là coi như gia đình, sao cô lại có thể ngăn trở. Càng ngày Quý càng chiếm được cảm tình đặc biệt của anh Vinh. Lần nào đi công tác về, ngoài mua quà cho tôi và đồng nghiệp ở tổ bộ môn, anh cũng dành cho cậu những món quà thú vị. Tôi rất vui khi thấy chồng quý học trò của mình.

Cuộc sống của chúng tôi càng hạnh phúc khi tôi sinh con trai đầu lòng, Vinh được đề bạt làm phó chủ nhiệm khoa và đã bảo vệ thành công luận án tiến sĩ. Chúng tôi quyết định mời một bà cô ở quê ra giúp việc. Bà đã ngoài 50 tuổi, không chồng con, sống một mình và có họ xa với bố tôi. Bà vui vẻ nhận lời và rất chịu khó làm mọi việc. Lâu dần, tôi coi bà như mẹ khi thấy bà có tình cảm đặc biệt với đứa con thơ của tôi.

Chúng tôi đang sống những ngày vô cùng mãn nguyện, tuy chẳng phải sung túc về vật chất, thì một rủi ro ập đến. Chồng tôi bị tai nạn giao thông trong một lần đi công tác. Sau một ngày nằm ở bệnh viện tỉnh, người ta chuyển anh ra Bệnh viện Việt - Đức (Hà Nội). Anh nằm bất động trên giường nhiều ngày. Đồng nghiệp và sinh viên ở trường suốt ngày vào viện, đến nhà thăm, động viên tôi. Quý lại càng bộc lộ một sinh viên thảo hiền, tình nghĩa. Mặc dù đã có bà giúp việc, nhưng cậu vẫn cứ tranh thủ hết giờ học là lại đến nhà tôi hoặc vào viện, túc trực bên cạnh Vinh.

Do bệnh quá nặng không thể cứu chữa, sau một tháng nằm viện, chồng tôi đã qua đời, để lại tôi và đứa con thơ dại chưa biết đi. Tôi suy sụp một thời gian dài, phải mấy tháng sau mới gượng dậy được. Những ngày tháng đau buồn nhất này, nhờ có Quý và bà cô họ giúp việc an ủi mà tôi đã vượt lên được, dần trở lại cuộc sống bình thường. Tôi âm thầm, lặng lẽ sống, tìm nguồn vui ở đứa con, sinh viên và bạn bè. Năm tháng trôi đi, nỗi đau của tôi cũng vơi dần. Cho đến một ngày kia...

Sau 3 năm kể từ ngày chồng tôi qua đời, tôi bỗng dự cảm thấy một điều - không biết nên gọi là may mắn hay đáng lo ngại: Càng những ngày về sau này, hình như Quý yêu tôi. Nếu trước đây, đó là sự quý trọng, phần nào ngưỡng mộ một cô giáo trẻ, giảng bài được sinh viên thích thú, rồi bộc lộ lòng biết ơn, muốn giúp đỡ tôi thì về sau tình cảm của Quý dành cho tôi không còn “vô tư” như trước, nhất là sau ngày giỗ đầu anh Vinh. Tôi thấy rõ Quý lúng túng, bối rối mỗi lần ở bên tôi, đến nỗi bà cô họ - một phụ nữ nông dân thuần phác - có lần nói với tôi: “Tôi thấy cậu Quý đối với cô khang khác. Hình như nó phải lòng cô đấy”.

Tôi đang ở trong trạng thái tâm lý rất khó tả. Một thanh niên như Quý là rất có “giá”: Khỏe mạnh, tốt bụng, chân thành, tử tế, có học, đặc biệt là rất có bản lĩnh, nghị lực. Tôi vừa muốn chạy trốn khỏi Quý, vừa muốn mở cửa lòng để đón nhận tình yêu rất hiếm có trên đời này ở người học trò của tôi. Anh ta là “trai tân”, có nhiều thế mạnh. Tôi đã là đàn bà có một con. Nhất là anh ta từng là học trò của tôi, tuy hiện tại đang học cao học, làm việc trong một viện nghiên cứu sau khi ra trường, do học rất giỏi. Tôi không dễ dàng xua đi được hình ảnh Quý trong tim. Nhưng để có được tình yêu, đến được với anh ấy, quả là điều vô cùng trở ngại. Tôi xin các anh, chị lời tư vấn.

(T.Th - Giảng viên một trường đại học)

Tâm trạng của bạn hiện nay quả là rất cần được cảm thông, chia sẻ. Một trí thức, lại có cuộc sống vợ chồng trước đây quá hạnh phúc không thể không rối bời trong hoàn cảnh hiện nay. Nhưng bạn cũng chẳng nên quá mặc cảm, nếu trái tim thực sự thôi thúc. Không ai có thể chê cười nếu bạn có tình cảm với Quý - đích thực và trong sáng. Tình cảm này được pháp luật bảo vệ. Bạn hãy tiếp tục kiểm nghiệm lòng mình để có quyết định chính xác, thuận lợi nhất cho cả hai phía.

 

 
Nhà văn-TS. Nguyễn Đình San

Tin mới nhất

Gợi ý dành cho bạn