MỚI NHẤT
CƠ QUAN CỦA TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM
Hoa giấy. Ảnh minh họa, nguồn: TNTV.

Bức tường xa lạ

ĐỨC LỘC LDO | 13/09/2018 06:57

Tháng trước, hàng rào hoa giấy trước nhà ông bà đã biến mất.

Ngay chỗ cũ, chú tôi cho xây một bức tường kiên cố bao quanh nhà và sân. Tường cao gần hai mét, sơn vàng be, cổng sắt phết sơn xanh, uốn hình rồng phượng. Nhìn đẹp thế, vậy mà từ bữa xây lên ông bà tôi buồn hơn vui.

Suốt mấy ngày liền sau đó, trong bức tường mới mọc, ông bà tôi ngày nào cũng loanh quanh trên khoảnh sân lát gạch hoa xanh đỏ. Hai người già cứ lóng ngóng đi lại, ngó nghiêng như những đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm. Thì ra, ông bà tôi sợ cảnh kín cổng cao tường sẽ không còn nghe những tiếng í ới của láng giềng, hoặc những người bạn già tiện đường có ý ghé thăm nay cũng ngại ngần vì cánh cổng có vẻ như xa hoa, giở mặt. 

Tôi là cháu đích tôn của ông bà, thuở nhỏ thường trốn nhà vào đây, rồi dành cả ngày dài quẩn quanh hàng hoa giấy chơi ô ăn quan cùng đám bạn. Dưới bóng cây xanh mướt và mặt đất đầy những xác hoa phớt hồng nhẹ tênh, tôi gửi tuổi thơ mình vào đó.

Ông bà tôi cũng thường ra ngồi hóng gió dưới rào hoa giấy. Bà mang theo chiếc đài cassette cũ, mở đi mở lại bài Chân quê rồi khe khẽ ngâm nga theo nhạc. Ông ngồi đó, đợi những người bạn tuổi già ghé lại, vỗ vai hỏi thật lớn: “Khỏe không? Khỏe à. Vào nhà làm chén rượu suông, rít điếu thuốc lào”.

Hàng hoa giấy mà ông bà gọi là rào để cách ngăn căn nhà với mặt đường nhưng thực ra chẳng ngăn cách ai cả. Nó cũng giống như chiếc cổng bằng tre cuối ngõ luôn khép hờ để làm duyên đấy thôi. Với ông bà tường rào hay cánh cổng chỉ là một thứ quy ước, thân thiết và gần gụi với láng giềng.

Tôi nhớ những năm tháng bên hàng rào hoa giấy ấy. Mỗi ngày, dù sáng trưa chiều tối vẫn có những vị khách cả lạ lẫn thân quen chào hỏi ông bà bằng tiếng vọng từ ngoài hàng hoa giấy. Đôi lúc, họ chỉ hỏi bâng quơ xem hai ông bà già đang làm gì, có khỏe không hay trái gió trở trời nằm một mình trong nhà mà không ai biết. Thỉnh thoảng, họ treo lên hàng rào hoa giấy bịch bánh ướt nóng hổi, ới một tiếng rồi đi, ông khập khiễng đôi chân bị tê thấp mang vào vẫn phân vân hỏi bà “không biết ai cho mình, bà nhỉ?”.

Bây giờ thì khác quá, những người qua đường nhìn tường cao rào nhọn mà e ngại. Ông bà sống như hai chú chim nhỏ cô đơn trong chiếc lồng sơn. Từ một tháng nay, ông bảo không còn nghe tiếng ai vọng vào từ đầu ngõ, cũng chẳng có ai để vỗ vai hỏi “khỏe không? khỏe à” để rồi kéo vào nhà làm chén rượu suông, rít điếu thuốc lào.

Tôi vào lại Sài Gòn chuyện trò với ông bà qua điện thoại, nhưng tôi không biết sáng sớm nay bên trong bức tường rào kiên cố ấy, ông bà có đang quẩn quanh sân, ngóng ra ngoài và nhớ cái hàng rào hoa giấy cũ không?

Gợi ý dành cho bạn