MỚI NHẤT
CƠ QUAN CỦA TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM
Tranh: Lê Thiết Cương

Nợ ba sinh

ĐỨC LỘC LDO | 20/08/2018 07:30

Nhà tôi có khách. Mẹ gọi “Lộc, dậy đi, o út tới”. Tôi thở dài, không biết o còn tới làm gì, khi đêm qua tôi và thằng em vừa nã vào dượng mấy cú đấm. Vì trước ngày vui của tôi, dượng nhậu xỉn, lôi o út vào nhà tắm đấm thâm mặt.

Tôi bước ra, o út nhoẻn miệng nở nụ cười không còn sức sống. “Lộc à, hết say chưa?”, o nhẹ nhàng. Tôi kéo ghế ngồi đối diện không trả lời, trước mặt tôi là người phụ nữ ngoại tứ tuần mà da mặt nhăn nheo, tóc điểm bạc hơn cả mẹ tôi đã ngoài sáu mươi.

“Dượng lại đánh o à? Sao mắt o thâm thế?” - tôi hỏi khi mắt vẫn dán vào khuôn mặt o út đầy vết chân chim và đôi mắt như cả ngàn ngày không ngủ.

“Cái này không liên quan đến dượng”. O ngập ngừng, ánh mắt tìm cách láng tránh. Tôi biết có hỏi o trăm lần thì lần nào o cũng bảo vệ dượng, như đêm hôm qua khi hai anh em tôi lao vào “cứu”, o vẫn nằng nặc khóc “xin hai đứa tha cho dượng”.

Tôi giận, bật ghế lui vào bếp, để o ngồi thẫn thờ bên mẹ. Trong tôi lúc đó là một mớ cảm xúc hỗn độn: Thương, giận, bất lực. Ngoài nhà, o út vẫn ngồi thỏ thẻ với mẹ, những tiếng không ra hơi. Nhìn kỹ hơn mới thấy trong sáu anh chị em của cha tôi, o út giờ là người già nhất nhà. Tôi không dám nhìn lâu vào đôi mắt sẫm màu như máu tụ lâu ngày, càng không dám đếm xem hai hàm răng của o còn bao nhiêu chiếc. Là mười mấy chiếc hay vẻn vẹn chưa tròn chục, sao chiếc nào cũng ngả nghiêng, xô lệch, xỉn màu trầu, màu đất? Thân hình o út lúc này tôi ước chừng không quá 40 ký, có khi nhẹ hơn bà nội đã ngoài tám mươi.

Tôi nhớ ngày trước mỗi khi gọi về nhà là mỗi câu chuyện về o được mẹ kể lại. Mẹ bảo, o mày chẳng biết kiếp trước nợ nần gì mà khổ cùng trời cuối đất, dượng không rượu thì bình yên nhưng rượu vào là điên. Có hôm nửa đêm dượng say ngật ngưỡng bước về bắt o út nằm một chỗ. Dượng ngồi kề bên đốt thuốc phả hơi khói phà phà vào mặt, hết điếu này đến điếu khác, đến khi cạn gói hai mươi điếu mới thôi.

Chuyện đó o không kể, nhưng hàng xóm của o kể lại. Tôi thì mong đó chỉ là chuyện bịa, bởi nghĩ đến cảnh o út nằm như bức tượng gỗ, ho khan vì khói thuốc, đã nghe nước mắt giàn giụa.

Nhưng chuyện dượng đánh o là có thật, rượu vào là đánh. Trước đêm qua là trăm đêm o tôi sống với nắm đấm. Chú tôi bảo, đâu xa mới tháng trước cưới con gái đầu lòng của o út, trên xe đưa dâu về, dượng liên tiếp thụi vào mặt. O út từng trốn vào Nam hai tháng, tăng hẳn 5 ký nhưng rồi lại về, ngày dượng say rượu té xe nhập viện.

“Con út nó ngu, đã như chim được xổ lồng mà không biết” - chú tôi từng nói thế. Nhưng rồi chẳng ai khuyên được, khi o út bảo vẫn còn thương và lo cho dượng.

“O về đã Lộc ơi”, giọng o út vọng vào từ gian nhà ngoài. Tôi không ra chào, cũng không thưa lại, chỉ lén nhìn theo dáng liêu xiêu của o út bước ra đầu ngõ. Dáng ấy ngỡ chỉ một cơn gió nhỏ sẽ thổi o bay đi mất.

Nhưng biết ngày nào o tôi mới được gió mang đi.

Gợi ý dành cho bạn