MỚI NHẤT
CƠ QUAN CỦA TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM
Ảnh minh họa, nguồn: Sở TNMT tỉnh Vĩnh Phúc.

Tản mạn: Thèm nhớ hoang vu

Đỗ Doãn Hoàng LDO | 04/07/2017 06:25
Nửa đời xa quê của tôi là nửa đời không được sống dưới bóng rừng, không được lăn trên rơm rạ. Có lần, ở Hà Nội, lại đang bối rối đau khổ khi chăm bậc phụ mẫu thập tử nhất sinh trong Bệnh viện Bạch Mai. Chợt ngoài lùm cổ thụ từ thời thuộc Pháp cất lên một tiếng gù xao xuyến của chim gáy khiến tôi phải kêu thầm “Mày làm nao lòng thế thì tao chịu sao được, hả giời!”.

Nhưng lạ sao, ngày nào tôi cũng ra hiên phòng cấp cứu để được nghe tiếng chim gù ấy. Một hôm, có gã quần soóc xách súng hơi, lẻn dưới gốc cây thâm u và xiết cò. Con chim màu đồng cỏ khô cháy ấy rụng xuống, cắt ngang cơn xúc động gai người cùng cả hồi ức về những mùa lúa chín của tôi.

Bỗng lại nhớ đàn sóc ở gần Đại sứ quán Pháp trên khu phố Trần Hưng Đạo, Bà Triệu. Ngày nào chúng cũng nhảy nhót từ vòm trời xanh phía phố Bà Triệu, băng trên đầu dòng xe cộ như nước chảy để sang với các phố Hàm Long, Trần Hưng Đạo. Nhí nhoáy, đuôi vồng lên những đường cong của lá và núi. Ông cụ thọt chân mấy chục năm bán hàng ở 64 Bà Triệu thường chọn lúc trưa thật vắng vẻ để dụ đàn sóc xuống ăn. Sau này người ta đốn bớt cành lá, sóc không “bay” sang đường ở góc trời xanh thắm đó được nữa. Chúng cũng không dám xuống đường vượt đèn đỏ, vì phố xá lúc nào cũng ầm ầm, kể cả sau 0 giờ.

Ở đền Núi Nùng trong Bách Thảo cũng có một đàn sóc đuôi bông tuyệt sắc. Chúng thường xuống quán của hai ông bà già để kiếm đồ ăn. Chúng bò lom khom, áp mình vào vỏ cây mà ngủ còng queo. Hứng lên búng nhanh như... sóc. Đuôi chúng lồng phồng, phất phơ, chao liệng theo từng bước chuyền cành. Cảnh cho sóc ăn, chúng bước bàn chân nhỏ xíu vào tay người cầm bỏng ngô mà tranh nhau chén. Cảnh sum vầy giữa người và lũ hoang thú nhỏ chẳng kéo dài được bao lâu.

Tôi chụp, các con tôi xem ảnh đòi bố đưa đi xem sóc cho bằng được. Sóc chuột đứng bằng hai chân, tự tin và ríu ran múa những điệu dân vũ tuyệt kỹ trong phim thiếu nhi đã ám ảnh chúng. Bố con tôi leo núi Nùng và vói mặt tìm cả buổi. Người ta tập thể dục với những cỗ loa thùng đinh tai nhức óc. Một cụ bà nghiến răng: “Mấy thằng bố láo nó bẫy hết sóc đẹp rồi cháu ơi! Chúng là giống ngốc nghếch. Chết vì cái đuôi và cặp mắt nâu trong”. Chúng bị bẫy như bẫy chuột và đem ra bán ở cửa hàng sóc nuôi làm cảnh. Chao ôi, lên mạng tìm thì đúng là dịch vụ bắt sóc đem nhốt vào lồng để bán đang là món chơi hốt bạc.

Bất giác, nỗi thèm nhớ hoang vu trong lòng tôi nghe như băng vỡ.

Gợi ý dành cho bạn